Tại sao dân ta còn nghèo, khổ, nhục?
Câu hỏi này luôn luôn vừa ám ảnh vừa thúc đẩy tớ.
99% thường thua trước trận đấu:
- Em chả có khả năng học tiếng Anh đâu!
- Quê em nghèo lắm!
- Cả làng nhà em đã bao giờ có ai có xe con riêng đâu!
...
- Không đến lượt nhà mình đâu con ạ!
- Thôi, đừng, chả đến lượt mình....
Và chỉ còn lại 1/99 nhảy vào cuộc. Khi vào cuộc rôi thì với bản tính nóng vội, nhỏ lẻ, tiểu thương, tiểu nôngi, một phát ăn ngay chưa làm đã nản, chúng ta đễ đầu hàng, bỏ cuộc chỉ còn 1/99 dấn thân đến thắng lợi cuối cùng. Đơn giản như vật tây. Bạn đừng nghĩ là nó thắng dễ dàng. Nó cũng đuối lắm rồi, cũng mệt lắm rồi, muốn bỏ lắm rồi, mỗi là bạn lại bỏ cuộc trước nó! Thế là nó thắng, ta thua!
Rất khó thành công ở Việt Nam vì chả ai muốn và chả ai dám xuất sắc, vĩ đại cả. Ngay cả đụng đến mấy từ đó là rất kiêng kị. Nếu nói tôi muốn xuất sắc, tôi muốn vĩ đại là đã bị cho là khùng điên, thần kinh rồi. Tây thì vô tư: Exellent! Great! Awsome! You Rock!....
Phật dạy: Ý, khẩu, thân. Nếu không có ý, không nói ra làm sao thân hành động được.
Ta được khen khi nói: em kém lắm, đất nước em chả ra làm sao cả....
Khá hơn một tẹo, của ta là:
- Tàm tạm,
- Không đến nỗi nào,
- Rưa rứa,
-...
Khá hơn một tẹo, của ta là:
- Tàm tạm,
- Không đến nỗi nào,
- Rưa rứa,
-...
Nên mọi thứ của chúng ta nhiều nhất cũng chỉ tàm tạm, rưa rứa, không đến nỗi nào...
Hãy lập trình lại chính mình: Ngay & luôn cam kết dấn thân xuất sắc vượt trội, phụng sự kiệt xuất, giàu sang vinh quang, chết cũng lết đến đích.
Chả ai nói, chả ai làm, mình nói, mình là chắc chắn thành công mĩ mãn!
Hãy là 1/1000 tinh túy!
Tạ ơn Trời Đất Thánh Thần!
Ha ha ha...