Ts. Tâm Việt: Thế giới ngày càng
phát triển. Một điều kỳ lạ là càng phát triển lại càng bất ổn. Khủng hoảng ngày
càng trầm trọng hơn. Lãnh đạo thực sự ngày càng thiếu hụt ở mọi tổ chức, dù đó là
đạo giáo hay đảng phái, dù đó là kinh doanh hay thể thao... Khắp nơi trên thế
giới người ta càng ngày càng ít tin vào giới lãnh đạo. Các nhà lãnh đạo chỉ lo
"lãnh đạo" bắt bẻ người khác mà bỏ qua chính mình không một chút băn
khoăn. Tự lãnh đạo bản thân là đỉnh cao của lãnh đạo, cũng là cái gốc, nền tảng
để vươn tới tầm cao. Gốc không có làm sao đạt tới đỉnh. Gốc của lãnh đạo là hiến
tài mới hái tiền, sung sướng là phụng sự rồi mới hưởng thụ.
Chuyện
kể rằng, một bà mẹ dẫn cậu con trai của mình, cậu bé mắc chứng ăn đường vô độ, đến gặp thánh Gandhi và thỉnh cầu ngài giúp
khuyên cậu bé để cậu bé không ăn đường nữa. Thánh Gandhi cười và nói với bà mẹ
rằng: “Hai tuần sau bà dẫn cháu đến gặp lại tôi”. Nghe lời Ganhdi bà mẹ dẫn cậu
bé về và hai tuần sau quay lại. Lần này, Ganhdi chân thành “Xin lỗi bà tôi vẫn
chưa thể giúp cháu được, một tuần sau bà dẫn cháu đến gặp tôi”. Bà mẹ lại dẫn
con về và một tuần sau lại mang con đến gặp Ganhdi. Thật kỳ lạ, Gandhi chỉ gặp
cậu bé trong vòng năm phút mà sau đó cậu bé giảm hẳn ăn đường. Ít lâu sau, gặp
lại Ghandi bà mẹ chân thành cám ơn và không khỏi tò mò hỏi thánh Gandhi: “Vì
sao chỉ mất có năm phút khuyên nhủ cháu mà ngài bắt mẹ con tôi phải chờ ba tuần
liền và mất công đi lại thêm hai lần như vậy?”. Gandhi nhìn bà mẹ cười thành thật:
“Trước khi gặp mẹ con bà tôi cũng là người ăn đường rất nhiều”.
Chính vì trước đây Gandhi
cũng là người ăn đường rất nhiều nên ông cần tự lãnh đạo mình, chữa mình trước,
rồi mới khuyên cậu bé. Đó cũng là lý do vì sao phải mất ba tuần sau Gandhi mới
gặp cậu bé. Ông cha ta có câu “Tu thân –Tề gia – Trị Quốc – Bình thiên hạ”. Nhà
lãnh đạo tài ba Gandhi luôn thấm nhuần “Muốn lãnh đạo được người khác trước
tiên phải lãnh đạo chính mình một cách chuẩn xác”. Lãnh đạo là tạo gương. Tự
lãnh đạo bản thân – Đỉnh cao của lãnh đạo.
Một trong các khác biệt cơ bản
nhất giữa lãnh đạo và quản lý là lãnh đạo tập trung vào thay đổi, cải cách, quản
lý tập trung vào duy trì ổn định. Thế kỷ 21, biến đổi khí hậu mãnh liệt hơn, khủng
hoảng liên tục hơn, trầm trọng hơn, vai trò lãnh đạo càng ngày càng chiếm ưu thế.
Làm chủ nghệ thuật lãnh đạo càng cấp bách hơn bao giờ hết. Cũng vì lẽ đó, người
lãnh đạo càng cần tự lãnh đạo tự đổi mới mình trước khi lãnh đạo và đổi mới người
khác. Không thể lãnh đạo kiểu “treo đầu dê bán thịt chó”, “nói một đường làm một
nẻo”. Người lãnh đạo thực sự không phải là người để quần chúng phải cảnh giác
và nhắc nhở lẫn nhau “đừng nghe lãnh đạo nói hãy xem lãnh đạo làm”. Một trong
những phẩm chất quan trọng của lãnh đạo là trung thực. Đỉnh cao của trung thực
là trung thực với chính mình. Một hành động đẹp đè bẹp triệu lời bàn suông. Sức
mạnh thực thụ của lời nói là sức mạnh của lời nói được bảo đảm bằng việc làm, bằng
tấm gương tự thân.
Ở cảng nọ, sau trận cuồng phong, chỉ
còn một con tàu quay về cảng. Các nhà báo đến phỏng vấn vị thuyền trưởng tại
sao các tàu khác bị lật đắm mà tàu của ông vẫn an toàn trở về. Thuyền
trưởng khẽ khàng: “Tôi luôn lái tàu lao
thẳng vào tâm bão”. Người lãnh đạo cũng như thuyền trường của một con thuyền,
khi đối mặt với bão tố họ chính là người ảnh hưởng đến sống chết của tất cả
những thành viên khác.
Thuyền
trưởng – lãnh đạo cao nhất của con tàu trong bão dông, đã thấm nhuần rằng cách
duy nhất để sống còn là lao vào tâm bão.
Lãnh đạo luôn hiện diện và đối đầu với
khó khăn với sóng gió, chèo chống để bảo đảm an toàn cho người và của. Đối
mặt, không né tránh, không bỏ chạy. Né tránh thì chỉ có nước chết. Biết vậy nhưng
bao thuyền trưởng khác không đủ dũng cảm để lao vào tâm bão và họ đã mãi mãi
vùi xương nơi đáy biển.
Chuyện
xưa cũng kể rằng, loài quỷ nắm giữ một báu vật và không muốn cho loài người có
được nó. Chúng bàn nhau tìm cách cất dấu thật kỹ báu vật đó đi. Chúng định dấu
lên núi cao, nhưng không được vì loài người luôn háo hức chinh phục đỉnh cao. Định
dấu xuống đáy biển nhưng chúng biết loài người sẽ khoan sâu dưới đáy biển nhiều
cây số. Định dấu lên cung trăng nhưng chúng biết rằng loài người sẽ chinh phục được
tận sao Hỏa sao Kim. Cuối cùng chúng đã dấu báu vật nơi mà con người không bao
giờ ngó đến, thật bất ngờ đó chính là trong trái tim của họ. Và quả vậy, đến tận
bây giờ con người vẫn lao đi tìm hạnh phúc ở những nơi xa xôi khác mà bỏ qua
trái tim mình không thương tiếc.
Ngày
nảy ngày nay, chuyện kể rằng, loài quỉ giờ đây còn ác độc hơn, chúng cấy vào
trái tim con người một loại virus lây nhiễm rất nhanh. Đấy là virus “tham lam”.
Ác độc hơn chúng cấy loại virus cực mạnh là “tham, sân, si” vào trái tim các
nhà lãnh đạo.
Quỉ ngày nay khác hẳn quỉ ngày
xưa. Chỉ con người là vẫn vậy, vẫn tham lam chinh phục chiếm đoạt những thứ bên
ngoài mình. Họ càng lệch hướng càng thêm nguy hiểm. Tâm bão nằm trong chính
trái tim của mỗi người, tâm bão thời đại nằm trong trái tim các nhà lãnh đạo. Nếu
lãnh đạo – thuyền trưởng cuộc đời mải miết lao ra bên ngoài mà né tránh tâm bão
ngay trong trái tim mình, không thành thực với trái tim mình, không lao vào tâm
bão - con tim thì chỉ có nước tan thây. Họ cần biết rằng, nơi bình yên nhất là tâm
của cơn bão, tưởng xa nhưng hóa ra lại rất gần. Bão thiên nhiên thì ít, ngắn ngày, còn dự báo được. Bão cuộc
đời thì nhiều vô kể, luôn bất ngờ, dai dẳng. Dông bão cuộc đời có thể ập xuống
từ bất cứ nơi đâu, từ kẻ thù và bất ngờ hơn cả là từ những người thân yêu nhất.
Bất ngờ khó chống đỡ hơn cả là sóng thần nổi lên từ tâm quả đất, từ dưới đại
dương. Ít nhà lãnh đạo chống đỡ nổi sóng thần “tham, sân, si” từ sâu thẳm tâm
can của chính bản thân họ.
Ai
cũng yêu tự do. Suốt đời chúng ta đấu tranh vì tự do. Ai cũng thuộc lòng “không
có gì quí hơn độc lập tự do”. Các nhà lãnh đạo phấn đấu vươn lên để được tự do
nhất. Thật là ngược đời, rất nhiều nhà lãnh đạo không những
không có tự do mà càng lên chức lại càng ngập sâu vào gông cùm vật chất. Thế mà chúng ta cứ tự nguyện cùm mình
vào nhà cửa, tự nguyện gông vào xe cộ, tự mình chui vào gọng kìm chức tước...
Khốn nạn hơn, cái cùm, cái gông ấy lại càng ngày càng to hơn. “Cả thèm chóng
chán”. “Được voi đòi tiên”. Tham, sân, si không tự mất đi mà càng ngày càng lớn
dần và chỉ khi bị gông cùm nhà cửa, chức tước biến thành còng số 8 sau cửa nhà
lao chúng ta mới ước gì đổi tất cả lấy hai chữ “tự do”.
Trời ơi biết đến khi mô?
Thân ta mới lại từ trong tới ngoài.
Thơm như hương nhụy hoa nhài,
Sạch như nước suối ban mai giữa rừng.
“Kẻ thù lớn nhất của đời người là
chính mình”. Người cần lãnh đạo nhất là chính mình. Người không vì mình thì
trời tru đất diệt. Ta
hãy đối mặt với chính mình, hãy bắt đầu từ chính mình. Hãy thay đổi từ sâu thẳm
tâm ta. Đừng
để cho vật chất cản bước tự do, cản bước tiến lên về tầm vóc, về trí tuệ, về
tinh thần của những người lãnh đạo. Hãy dừng lại và tự hỏi “ta còn thiếu gì
không, kiếm chác thêm có để làm gì không! Có thực sự ta muốn kiếm chác hay đấy
chỉ là một thói quen hoành hành ta? Ta là người lãnh đạo hay là một kẻ nô lệ của
thói quen?”. Ta đã có thừa vật chất để sống nhiều đời rồi, tham thêm cũng có
dùng được đâu. “Hổ chết để da, người ta chết để danh”. “Trăm năm bia đá thì
mòn, ngàn năm bia miệng vẫn còn trơ trơ”. Nếu vào nhà đá liệu vật chất còn có ý
nghĩa gì? Hãy thay
đổi từ thực thụ từ trong ra ngoài. Ta hãy vươn tới đỉnh cao của lãnh đạo – Tự
lãnh đạo.
Rõ ràng “lãnh đạo là nhiệm vụ
chứ không phải chức vụ”, “lãnh đạo là chức năng chứ không là công cụ kiếm ăn”. Lãnh
đạo làm việc với con người, chứ không phải quản lý đầu việc. Người lãnh đạo chỉ
sung sướng thực thụ và bền vững trong quá trình dấn thân phụng sự chứ khônng phải
là thời điểm ngồi đếm của. Hãy học Đức Phật, rời bỏ tất cả vật chất vướng víu đời
thường, ngày ngày chỉ khất thực và giảng đạo, phụng sự hết mình. Chính như vậy,
Đức Phật mới đạt tới đỉnh cao của lãnh đạo, để lại tiếng thơm muôn đời, luôn là
tấm gương để muôn người noi theo.
Nguồn:
Theo Nhịp Sống Sài Gòn