Hiển thị các bài đăng có nhãn note. Hiển thị tất cả bài đăng

Hòa nhập với khủng hoảng


Ai công hầu, ai khanh tướng, vòng trần ai, ai dễ biết ai.
Thế Chiến Quốc, thế Xuân Thu, gặp thời thế, thế thời phải thế!
Có người hòa nhập & hòa tan vào khủng hoảng.
Với người khác thì khủng hoảng là một cơ hội để bứt phá. Một miếng khi đói hơn cả gói khi no!

Chưa bao giờ vượt qua chính mình lại quan trọng có giá trị như bây giờ!

Tạ ơn Trời Đất Thánh Thần!
Ha ha ha ha...
read more

Tự giác = Giác ngộ, Ép giác = Nát bét


Chỉ có tự giác mới thực sự giác ngộ!

Tự là tự mình, giác là giác quan. Ta phải dùng 5 giác quan của mình để thu nhận thông tin, dùng trí tuệ của mình để sàng lọc thông tin. dùng cơ thể của mình để trải nghiệm. Lúc ấy chúng ta mới đích thực giác ngộ - minh huệ.

Nếu để người khác ép buộc, nhồi nhét vào các giác quan của ta (ép giác) chắc chắn chúng ta nát bét.

Tự giác = Giác ngộ
Ép giác = Nát bét


Tạ ơn Trời Đất Thánh Thần!
Ha ha ha ha...
read more

Hãy thích để cuộc sống thích thú hơn (Văn hóa hồi đáp)


Đọc Face & các forum, youtube... thấy người Việt mình ít like  -thích và bình luận - comment! Chả biết có thích hay không nữa?

Sự im lặng đáng sợ!

Tro bếp & kim cương cùng là các-bon nhưng giá trị khác hẳn nhau là do cấu trúc - kết nối. Có kết nối cuộc sống mới sôi động, sống động. Không có kết nối cuộc sống gần như bị lãng quên, tẻ nhạt.
Người Mỹ, câu cửa miệng - network, network & network. Quan hệ là quan tâm. Mình quan tâm đến người khác, người khác mới quan tâm tới mình.
Chỉ một cái nhấn chuột thôi bạn đã gia tăng giá trị cho cuộc sống rất nhiều rồi. Bình luận thêm mươi từ nữa đời tuyệt vời hơn nhiều!

Hãy cùng nhau tạo dựng "Văn hóa hồi đáp" (feedback - nhiều người dịch là phản hồi, tớ thích hồi đáp hơn).
Tại sao, nhiều khi nhân viên kêu lãnh đạo vẫn làm ngơ! Thiếu văn hóa hồi đáp. Ít nhất cũng phải có nhời!
Sợ nhất đi một phát là đi luôn - One way ticket!
Bước chân ra đi....

Có đi có lại mới toại lòng nhau! Biết là không còn hơn không biết gì!
Sợ nhất là sự tù mù, vô vọng!

Một cây làm chẳng nên non, 3 cây chụm lại nên hòn núi cao.
Dù ai nói ngả nói nghiêng, lòng ta vẫn vững như kiềng 3 chân.
Tớ 1 ngày ít nhất 100 likes  -thích, 15 cmt - bình luận!
Cả nhà chia sẻ - share bài này cho bạn bè để bài này có > 1000 thích - likes nhé!



Tạ ơn Trời Đất Thánh Thần!
Ha ha ha ha....

read more

Lập trình lại chính mình - Tôi 2.0


Thế giới thay đổi đến chóng mặt. Cái rõ thấy nhất là điện thoại di động. Nếu mọi thứ mà được nâng cấp nhanh và giảm giá đến chóng mặt như điện thoại di động thì khó mà tưởng tượng thế giới như thế nào trong 20 năm tới. Tớ nhớ năm 1993 lần đầu có cái Motorola "cục gạch" chỉ mỗi nhận cuộc gọi và gọi đi. Muốn nhắn tin phải có Pager thêm. Thế mà bây giờ Smart phone cả là một văn phòng di động với đầy đủ: video, audio, map, ... chịu chả thể kể hết được.

Cứ 6 tháng thì tính năng của điện thoại di động tăng gấp đôi mà giá chỉ còn 1/2.
Hai cái máy tính cùng hãng, cùng giá cùng ngày mua, chỉ sau một thời gian thì hai máy tính đã hoàn toàn khác nhau. Một cái tạo ra một con nghiện game. Cái kia tạo ra một người nói tiếng Anh điêu luyện. Tại sao lại có sự khác biệt ấy? Do việc cài đặt phần mềm và người sử dụng.

Tại sao nhiều người cùng quê, cùng sinh 1 năm với mình, cùng học hết cấp 3 với mình mà chỉ một thời gian sau cuộc sống đã khác hẳn nhau. Do phần mềm được cài đặt.

Lâu nay chủ yếu chúng ta được nhà trường, bố mẹ, bè bạn... cài đặt. Chúng ta luôn là nô lệ của ý đồ của người khác, luôn là công cụ của người khác.

"Chuyện kể rằng có 2 anh em sinh đôi, giống nhau như hai giọt nước. Chẳng may, đang học đại học năm thứ 3 do khủng hoảng bất động sản và nhà đất ông bố chán đời nghiện ngập, quậy phá rồi bị đi tù. 5 năm sau người anh cũng vào tù như bố, người em làm chủ doanh nghiệp nuôi cả nhà và chu cấp cho người anh trong tù. Khi được hỏi thì cả hai đều trả lời rất sinh đôi "Bố tôi thế tôi còn cách nào đâu!" 



Hãy làm chủ bản thân. Tự cài đặt lại ý chí, kỹ năng & kiến thức của chính mình.

Hãy dịch chuyển từ Tôi 1.0 - Thụ động, công cụ của người khác lên Tôi 2.0 - Chủ động, yêu thương, bình an, sáng tạo, mạo hiểm!

Làm như cũ mà mong kết quả mới là điên.
read more

Làm việc - Ăn tiệc


"Làm việc là nghĩa vụ lớn lao nhất của tất cả chúng ta.
Tôi sẽ không là ai cả, tôi sẽ không làm được gì,
tôi sẽ không đạt được gì, nếu không làm việc.
Khi tôi nghèo, tôi làm việc.

Khi tôi giàu, tiếp tục làm việc.

Khi tôi phải chịu sự không công bằng,
trách nhiệm là làm việc.
Khi hạnh phúc, tiếp tục làm việc.

Khi tôi thất vọng, tôi làm việc.


Khi tôi đau ốm, tôi làm việc.

Khi niềm tin của tôi bị dao động, tôi làm việc.

Khi giấc mơ của tôi bị tan vỡ và
mọi hi vọng dường như tan biến, tôi làm việc.
Tôi làm việc là khi cuộc sống của tôi đang
trong nguy hiểm - và tôi thực sự làm việc.


Không quan trọng là tôi làm gì nhưng làm việc.

Làm việc thực sự, làm việc tận tình.

Làm việc là phương thuốc cho sự bình an hiệu nghiệm nhất cho tinh thần và thể chất của mọi chúng ta." – Khuyết danh.


“Lao động là vinh quang”. Chỉ có lao động con người mới thực sự sống động, sung sướng, hạnh phúc và thành công.

Trong lúc khủng hoảng càng phải dấn thân lao động tích cực, sáng tạo!

Làm việc - Ăn tiệc!




Tạ ơn Trời Đất Thánh Thần!


Ha ha ha.....
read more

Rèn ý chí - đội chai thủy tinh đi qua mảnh chai vỡ


read more

Suy thoái -> Quí phái


Mỗi khi ta thấy công việc hoặc sức khỏe suy giảm, suy yếu ta thường buồn chán, ca thán. 

Nhiều khi đó là dấu hiệu phải dịch chuyển! Điềm báo phải dịch chuyển! Trời Đất Thánh Thần báo hiệu cho ta, cảnh tỉnh ta đừng có ngồi rung đùi tự đắc tự mãn nữa. Phương thức cũ không còn hợp thời nữa. Phải dịch chuyển ngay thôi. Cách sống cũ, cách làm ăn cũ đã hết thời rồi. 
 
Làm như cũ mà mong kết quả mới là điên! 
 
Hãy dành thời gian tĩnh tâm nghe tiếng lòng ta, nghe tiếng đất trời để định vị, dịch chuyển.

Nhớ trong rủi có may. Trong nguy cơ có cơ, cơ may. Cái gì đã xảy ra là có lý của nó. Việc của ta là tĩnh tâm thiền định nhìn ra cái lý. 

 

Ví dụ, khủng hoảng kinh tế là báo hiệu cho thấy phải cải cách. Mỗi tội ta nhìn nhận chậm quá, ngại thay đổi, sợ đau đớn, níu kéo cái cũ, cái dễ ăn tồi để cái phải ra đi cái lỗi thời kéo ta chìm lụt luôn.


Dịch chuyển, dịch chuyển và dịch chuyển!


Suy thoái của cái cũ là mầm mống của trào lưu quí phải mới!

Biết nhún để nhảy!

Biết lùi xa lấy đà để nhảy vọt!
read more